Dòng sự kiện:

Tâm sự của mẹ trẻ về chứng trầm cảm sau sinh: “Một người mẹ tốt không phải là một người mẹ hoàn hảo"

06:45 30/12/2018
Trải qua quá trình căng thẳng và áp lực sau sinh, người mẹ trẻ đã tâm sự nhiều điều và nhận ra chỉ cần cố gắng làm một người mẹ tốt không cần là một người mẹ hoàn hảo.

Sau cảm giác thiêng liêng được làm mẹ tôi là một cô gái đầy sợ hãi

Tôi bắt đầu hành trình làm mẹ với cảm giác như một đứa con nít chơi trò chơi gia đình.

Tôi không có nhiều kinh nghiệm sống, không định hướng nghề nghiệp ổn định, không dư giả về mặt tài chính, không biết tự chăm sóc bản thân. Vậy mà đột nhiên, tôi ôm trong mình một sinh linh bé nhỏ, và rồi tôi phải học cách chăm sóc cả bản thân và sinh linh ấy.

  Sau cảm giác thiêng liêng được làm mẹ tôi chỉ là một cô gái đầy sợ hãi (Ảnh minh họa)

Tôi vô cùng hạnh phúc khi đang mang thai. Với tôi, đó là một điều kì diệu, một đặc ân của cuộc sống. Tôi tưởng rằng việc làm mẹ cũng sẽ là một phép màu như vậy. Rằng khi đứa bé ra đời, một sự chuyển đổi sinh học nào đó sẽ đột nhiên xảy ra và tôi sẽ trở thành người Mẹ với một chức danh cao cả.

Nhưng thực tế chứng tỏ tôi đã sai.

Tôi nhận ra rằng, sau khi sinh, sau cảm giác thiêng liêng của việc đưa một sinh linh nhỏ đến với thế giới, tôi chỉ là một cô gái đầy sợ hãi và hoài nghi, với trọng trách của một công việc gần như khó nhất thế giới là nuôi dạy một con người.

Tôi thiếu kinh nghiệm sống, thiếu sự tự lập tài chính, thiếu sự hiểu biết về việc làm mẹ. Tất cả những gì trong tầm nhìn tôi là những sự kì vọng của bản thân và khoảng cách từ thực tế đến những kì vọng ấy. Những mong muốn hướng tới một khuôn mẫu của một bậc phụ huynh hoàn hảo, một người vợ tốt, một người con dâu ngoan như một vật thể vô hình đè nặng lên vai tôi. Từ cảm giác được bao bọc, chú ý trong khi mang thai, tôi đột nhiên thấy mình lẻ loi và đơn độc. Tôi đã sợ, vô cùng sợ.

Lúc bấy giờ, tôi không nhận ra những triệu chứng của chứng trầm cảm sau sinh. Tôi cảm thấy xa cách với bản thân, thế giới, và khó khăn nhất để thừa nhận, với con trai tôi. Thế giới của tôi, đáng lẽ ra phải tràn ngập tình yêu và tiếng cười, lại cảm giác thật bí bách và đáng sợ.

3 năm để thoát khỏi vòng luẩn quẩn của tiêu cực

Tôi mất ba năm để vùng dậy khỏi nỗi sợ hãi và sự cô đơn mà chỉ mình tôi cảm thấy. Tôi nhớ có một người bạn, một người mẹ lớn tuổi hơn với vài mụn con, đã đến thăm tôi sau sinh. Cô ấy hỏi tôi “Em không thấy cuộc sống mình tràn ngập tình yêu sao?”.

Tôi trả lời “Có”. Nhưng đó không phải sự thật.

Tôi không thấy mình tràn ngập tình yêu mà thay vào đó là sự sợ hãi, sự căm hận với những trọng trách của mình. Tôi thấy mình thật đơn độc, bất lực và đầy tội lỗi.

Giữa những cảm giác ấy, tôi vẫn cho con bú. Tôi tắm, mặc quần áo đẹp cho con. Tôi đảm bảo con có một chế độ dinh dưỡng lành mạnh. Tôi cho con tắm bằng loại sữa tắm nhẹ nhàng nhất. Điều an ủi duy nhất tôi có được, là nhìn nụ cười của con trai tôi, thứ đã khiến tôi tạm quên đi sự nhọc nhằn và trách nhiệm của một người trưởng thành.

Một người mẹ tốt không phải là một người mẹ hoàn hảo, chỉ cần làm một người mẹ tốt mà thôi (Ảnh minh họa)

Sự thất vọng của bản thân vì không đạt được tiêu chuẩn của mình khiến tôi càng khao khát sự hoàn hảo mà tôi không thể nào chạm tới. Tôi quá tập trung vào vòng xoáy ấy mà quên mất điều quan trọng nhất tôi phải làm là tận hưởng từng giây phút với con trai mình trong quãng đường trưởng thành của con.

Và rồi tôi nhận ra rằng, một người mẹ tốt không phải là một người mẹ hoàn hảo. Tôi chỉ cần làm một người mẹ tốt mà thôi. Đến hiện tại, tôi phải ép bản thân mình vứt bỏ những kì vọng cũ. Tôi mất ba năm để chấp nhận bản thân và những khuyết điểm mình có. Tôi đã không nhận ra rằng trong suốt ba năm ấy khi tôi bận kiếm tìm hình mẫu hoàn hảo của bản thân, con trai tôi cũng đã tìm mẹ của nó.

Tôi nghĩ rằng công việc trở thành giáo viên mầm non đã giúp tôi dừng lại và nhận ra những điều mình bỏ lỡ khi bản thân bận trìm đắm trong chứng trầm cảm. Việc phải tiếp xúc, cười, bế và chơi cùng trẻ nhỏ hàng ngày bắt tôi phải rời bỏ sự tù túng của khuôn khổ tôi tự ép mình vào. Nó giúp tôi quay về thời thơ ấu, và đó giúp tôi trở nên hồn nhiên, thoải mái và tập trung vào hiện tại hơn. Và đó chính là điều mà con tôi cần.

Mặc dù bây giờ tôi đã làm một ngành nghề khác đòi hỏi nhiều tập trung và căng thẳng hơn, tôi đã học được cách rời bỏ khỏi những nghĩa vụ của thế giới bên ngoài để trở nên mềm mại, vô tư hơn khi quay trở lại mái ấm của mình. Tôi cho phép bản thân sống với một tâm hồn trẻ và thảnh thơi hơn để trở nên gần gũi hơn với con và gia đình nhỏ của mình.

Đến cuối cùng, tôi chấp nhận bản thân mình với tất cả những ưu điểm lần khuyết điểm của tôi, những yếu tố của một người mẹ gương mẫu và một người mẹ không gương mẫu. Điều quan trọng nhất là, tôi cho con trai mình những tình cảm chân thật nhất, một người mẹ với tất cả những ưu và khuyết điểm của một con người.

Nguồn: Gia đình Việt Nam